Nguyễn Hoàng

Cô đơn

Đêm. Từng đêm qua đi trăn trở.
Anh cô đơn trong cả giấc mơ.
Giấc mơ đưa Anh đến những bến bờ
Ở đó hoang vu và lạnh lẽo.
 
Những tấm lưới bao năm không ai kéo.
Những mái chèo mục mủn cạnh bên.
Không gian tối đen không một ánh đèn.
Năm tháng triền miên chìm trong băng giá.
 
Anh choàng tỉnh nước mắt lăn trên má
Chợt hiểu rằng chỉ là giấc mơ.
Mình vẫn xa nhau cho đến bao giờ
Đến bao giờ mình bình yên giấc ngủ./.
 
Zlína, CH Sec, ngày 02/05/1990

Được bạn: HB - 23.12.2006 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Cô đơn"